Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Cười cùng tiếng Lào


TIẾNG LÀO NÈ 

Lông Chim Xoăn Tít
Vay Vay Hẳn Xin Xin Hẳn
Hắc Lào Mông Chi Chít
Đang Ị Lăn Ra Ngủ
Xăm Thủng Kêu Van Hỏng
Ôm Phản Lao Ra Biển
Say Xỉn Xông Dzô Hãm
Cu Dẻo Thôi Xong Hẳn
Cai Hẳn Thôi Không Đẻ
Xà Lỏn Luôn Luôn Lỏng
Ngồi Xổm To Hơn Hẳn
Teo hẳn mông bên phải
Xà lỏn dây thun giãn....
...................................

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Lời kêu gọi


Mến chào các bạn!
Tôi là nơi để các bạn chia sẻ và trao đổi thông tin lẫn nhau.
Cuộc sống mà, có những khi bạn buồn, những lúc bạn vui hay nhớ nhung về một điều gì đó... hãy trút hết bầu tâm sự của bạn lên tôi các bạn nhé!
Không cần những mỹ từ, tôi chỉ cần bạn viết lên tôi những dòng tâm sự mộc mạc và chân thành từ tận đáy lòng bạn thôi.
Chúc các bạn và gia đình thật nhiều sức khỏe và thành đạt trong cuộc sống.
Cảm ơn các bạn nhiều!
Trân trọng,
PC3-K97

Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2012

Một chút Kon Tum

Mời các bạn dừng chân và ghé thăm nơi mảnh đất mình đang sinh sống và làm việc qua lời bài thơ và bài hát dưới đây. Một lần cảm nhận vẻ đẹp Tây Nguyên nha các bạn.


MỘT CHÚT KON TUM


Bởi lần đầu em đến quê anh
Anh đưa em xem phố yên lành
KonTum nhỏ bởi lòng thung nhỏ
Chầm chậm thôi, bước vội chi nhanh.


Em thấy không, phố bốn bề xanh
Rừng vây quanh và núi vây quanh
Đất vẫn xuôi mà sông chảy ngược
Con nước trôi về hướng thác ghềnh.


Những con đường băng ngang lòng phố
Rồi loanh qoanh đâm bổ ra rừng
Rừng và phố cách tầm dốc nhỏ
Nên thiên nhiên gần quá đỗi gần.


Mới xuống dốc lại quành lên dốc
Đưa thăm xa thôi lại thăm gần
Chưa tròn buổi phố chừng muốn hết
Đã gì đâu mà em mỏi chân!


Người ở đây hồn người rất rộng
Như núi rừng trầm mặc ngàn năm
Mai tạm biệt em về phố lớn
Mang theo về một chút KonTum.


Thơ Tạ Văn Sỹ - Kon Tum 

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

‘Mong ước kỷ niệm xưa’ - nhớ về thời áo trắng

Cứ mỗi dịp hè về, giai điệu da diết trong ca khúc của nhạc sĩ Xuân Phương lại vang lên đánh dấu thời điểm chia tay mái trường của những lứa học sinh cuối cấp và gợi lên trong người nghe hồi ức ngọt ngào về một thời đã xa.

Xuất hiện lần đầu trong bộ phim truyền hình Xin hãy tin em của đạo diễn Đỗ Thanh Hải những năm 1990, Mong ước kỷ niệm xưa đã được đông đảo khán giả yêu nhạc Việt Nam đón nhận. Qua phần thể hiện của Tam ca 3A, ca khúc này đã trở thành nhạc phẩm bất hủ và nổi tiếng nhất với nhiều thế hệ học sinh - sinh viên Việt Nam. Bao nhiêu năm qua, giai điệu Mong ước kỷ niệm xưa vẫn luôn đánh dấu thời khắc quan trọng trong cuộc đời của mỗi học sinh - lễ tốt nghiệp.
Thời áo trắng trong trẻo, thơ ngây. Ảnh: Hoàng Hà.
Thời áo trắng trong trẻo, thơ ngây. Ảnh: Hoàng Hà.
“… Thời gian trôi qua mau
Chỉ còn lại những kỷ niệm
Kỷ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô
Bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn
Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha
Nhớ bạn bè… nhớ mái trường xưa…”
Thời đi học vẫn luôn là quãng thời gian đẹp và có nhiều kỷ niệm nhất trong mỗi con người. Những con đường thân quen, những tà áo trắng trên đường phố, những chiếc xe đạp, những nụ cười vô tư, phấn, bảng, sách, vở, bút, tiếng giảng bài của thầy cô, những trò nghịch ngợm “nhất quỷ nhì ma”, tiếng trống trường, tiếng gọi nhau í ới sau giờ học… tất cả những hình ảnh đó trở thành những kỷ niệm khi mùa hè đến.
Những tháng ngày cắp sách đến trường tưởng chừng như kéo dài vô tận và không bao giờ chấm dứt, để rồi “mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha”. Thời gian cứ thế trôi đi và đến một lúc nào đó, những hình ảnh trong trẻo, hồn nhiên thường ngày chỉ còn là quá khứ, nhường chỗ cho sự trưởng thành. Ở khoảnh khắc chia ly, ta mới cảm thấy luyến tiếc, day dứt và trào dâng một nỗi nhớ. Nhớ tà áo trắng, nhớ thầy cô, nhớ bạn bè, nhớ cả những lúc giận hờn rất đỗi trẻ con.
"Thời gian trôi qua mau, chỉ còn lại những kỷ niệm... Kỷ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô... Bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn...". Ảnh: Hoàng Hà.
“… Đặt bàn tay lên môi, giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào
Thời gian sao đi mau, xin hãy ngừng trôi
Dù vẫn mãi luyến tiếc, khi đã xa rồi
Bạn bè ơi, vang đâu đây còn giọng nói tiếng cười
Những nỗi nhớ, niềm thương, gửi cho ai?...”
Thưở thanh xuân và những kỷ niệm sẽ chẳng bao giờ lặp lại lần thứ hai. Những câu chuyện còn dang dở, những dự định còn chưa kịp thực hiện, những bài giảng của thầy cô rồi cũng sẽ trôi đi, để lại những luyến tiếc. Mỗi đứa trẻ nghịch ngợm ngày nào rồi cũng thành người lớn, thực hiện những chuyến hành trình mới. Đến khi ra trường rồi, thời áo trắng sẽ chỉ còn lại là những kỷ niệm hiện hữu một cách bất chợt trong tâm trí.
Đến khi 10 năm, 20 năm sau nữa nhớ lại thời mộng mơ năm xưa, chúng ta sẽ cười chính bản thân mình về những trò đùa ngây ngô, những rung động đầu đời, những câu nói vu vơ… Nhưng chắc hẳn, ai cũng muốn được quay trở lại cái thời đó để một lần nữa trải nghiệm tuổi thanh xuân, để được nghe “giọng nói, tiếng cười”, để được gửi gắm “những nỗi nhớ, niềm thương”…
“… Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong tim mọi người
Để tình yêu, ước mơ mãi không phai…”
Phần điệp khúc của Mong ước kỷ niệm xưa như mang tới một cảm giác bồi hồi cho người nghe. Ước mơ cho thời gian quay trở lại sẽ chỉ có thể trở thành hiện thực trong xúc cảm của tâm tưởng. Thời gian vẫn cứ trôi đi không ngừng và mỗi người cứ ngày một trưởng thành hơn, đón nhận thêm nhiều cái mới hơn. Tuy nhiên, kỷ niệm luôn là thứ chẳng hề thay đổi khi ta gặp lại những người bạn cũ, hàn huyên về những câu chuyện “ngày xưa”, nhớ về những khát vọng, đam mê của thời tuổi trẻ. Những hình ảnh của thời áo trắng vẫn luôn được cất giữ trong tim mỗi người.
“… Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm
Để nụ cười còn mãi, lắng trên hàng mi
Trên bờ môi và trong những… kỷ niệm xưa…”
Tà áo trắng học trò. Ảnh: Hoàng Hà.
Tà áo trắng học trò. Ảnh: Hoàng Hà.
Một vị đạo diễn từng nói: “Tuổi trẻ giống như một cơn mưa, cho dù bị cảm, vẫn muốn quay lại để được ướt thêm lần nữa”. Ai cũng có một thời để nhớ và sẵn sàng làm mọi thứ để được trải nghiệm lại khoảng thời gian ấy, dù chỉ trong một khoảnh khắc. Mùa hè vừa là mùa chia tay, nhưng cũng là mùa của những hoài niệm.
Bất chợt một ngày đi trên con đường quen thuộc năm xưa, nghe tiếng ve kêu, nhìn ngắm những chùm phượng vĩ đỏ rực, nhìn những cô cậu học trò trong tà áo trắng đèo nhau trên những chiếc xe đạp tới trường, ta lại mong muốn một lần nữa được “tắm” trong cơn mưa tuổi trẻ, được hét, được cười, được hạnh phúc, được trẻ thơ trong vòng tay bạn bè, thầy cô dưới mái trường. Những ký ức đó giống như một cuốn phim dài bất tận mà khi chiếu lên, ta sẽ chẳng bao giờ biết được đâu là đoạn kết.
Những áp lực của bài kiểm tra, những ngày không thuộc bài co người một góc cầu mong không bị gọi lên bảng, nụ cười trong veo của cô bạn cùng lớp, những vết mực in hằn trên chiếc áo đồng phục và cả những dòng lưu bút ghi vội trong lễ tốt nghiệp rồi cũng sẽ trở thành “những hoài niệm, để nụ cười còn mãi, lắng trên hàng mi, trên bờ môi và trong những kỷ niệm xưa” của bất kỳ ai từng trải qua thời áo trắng.
Câu hát “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại” sẽ vẫn tiếp tục ngân vang với cảm xúc vẹn nguyên theo năm tháng trong mỗi buổi lễ tốt nghiệp, như thay lời tâm sự của từng thế hệ học sinh cuối cấp. Mỗi khi hè về, những câu chuyện của “ngày hôm qua” cũng sẽ luôn được kể lại trong Mong ước kỷ niệm xưa.
Nguyên Minh

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Bài viết hay quá nên quản lý Blog mạn phép đưa lên trang đầu!

Buổi sáng nay, cái cảm giác nao nao đếm từng giây phút chờ nụ mai ló dạng bất chợt xuất hiện trong tôi sau mười lăm năm xa cách. Tôi vẫn còn nhớ như in, cứ sau mỗi độ mưa phùn, quê tôi lại thay da đổi thịt. Con đường quê cát trắng nổi lên giữa hai bên là cỏ xanh mướt như hai dải lụa. Cánh đồng một màu xanh mơn mởn, trời đẹp và gió thoảng nhè nhẹ làm cho lòng người như chùn lại. Đâu đó xa xa, mấy hàng vạn thọ nhà ai đã lác đác vài bông hoa chớm nở. Nhà bên, người mẹ nghèo đang tính toán làm sao đẻ những đứa con có được bộ quần áo tươm tất để trẩy hội ba ngày xuân.
Tôi vẫn nhớ, ánh mắt mẹ tôi vào buổi chợ quê vào phiên giáp tết. Sự nhọc nhằn, sự lo toan, sự day dứt trong lòng của mẹ dường như đã hiển hiện đậm nét nhất vào giây phút mẹ đi phiên chợ cuối về. Thỉnh thoàng có đôi lần, tôi thiếu cái áo, cái mũ hoặc là đôi dép mới. Sự buồn bã của tôi trong cái cảnh thiếu thốn ấy không là gì so với nỗi đau thiếu thốn khi nhìn đàn con của mẹ.
15 năm sau, tôi đi trên đường phố Sài gòn, xe đưa đón, chậu mai, cây đào lạ hoắc giá hàng chục triệu đồng vẫn bình thường cho dịp cuối năm. Bất giác tôi nhớ đến ba tôi, người đàn ông lam lũ, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Tôi nhớ lắm cái đêm 30 của năm cuối cùng được đốt pháo, cả nhà suy tính mãi, cuối cùng ba tôi cũng quyết định mua một phong pháo đại cho 3 ngày tết. Tiếng pháo nổ, nụ cười tuổi thơ tôi đã làm cho ba tôi quên bớt nỗi nhọc nhằn mà ba đã trải qua cả năm trời lận đận vì mất mùa; tôi nhớ đến mẹ tôi, hình ảnh của mẹ vào phiên chợ quê ngày giáp tết. Thương lắm đấng sinh thành!
Tết nay con về với ba mẹ sau gần 2 năm xa quê. Cố làm điều gì đó đển bố mẹ vui lòng tận hưởng cảnh thanh bình lúc tuổi già bóng xế.
Thương con đường quê, nhớ cánh đồng lúa mơn mởn mỗi khi xuân về!

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

TẾT ĐẾN RỒI



Nghe bạn bè thông tin với nhau là hoãn chương trình họp lớp vào dịp tết này, thoáng một chút buồn. Thôi thì coi như "duyên" chưa đến các bạn nhỉ.

Chúng ta không có điều kiện gặp gỡ đông đủ ở điều kiện "thật" thì tại sao mình không xem blog là ngôi nhà chung để tụ họp về đây mà trò chuyện rôm rả phải không các bạn. Thời gian qua Blog mình không biết có nhiều bạn ghé thăm không nhưng chẳng thấy để lại chút dấu vết gì, tự nhiên thấy cũng buồn...! Đến rồi đi trong vội vã...!

Thú thật, những lúc rảnh mình cũng hay vào blog lướt qua xem có gì mới không nhưng rồi chỉ lèo tèo vài bạn, lại buồn ..hii..hiii...

Tết về nhất định phải gặp bạn bè, ôn nghèo kể khổ, nhắc kỷ niệm xưa. Dù tửu lượng kém nhưng cũng sẽ "say lướt khướt" với bạn bè một bữa hii..hii..

Thôi, cũng sắp đến Tết rồi. Bỏ hết chuyện buồn năm cũ. Chúc các bạn đón một mùa xuân ấm áp cùng gia đình. Chúc các bạn thật nhiều sức khỏe, thành công và hạnh phúc.

Thân chào,

Hạnh 12D